Tà Trần (邪尘) – Chương 5
Tác giả: Tàng Ảnh (藏影)
Dịch: QT – Edit: Phong Bụi
“Tôn Tử viết: Phàm trong phương pháp dụng binh, toàn quốc đặt lên đầu, thứ mới đến phá quốc; toàn quân lên đầu, thứ mới đến phá quân; toàn tộc lên đầu, thứ mới đến phá tộc… Cố viết: biết người biết ta, bách chiến không nguy; không biết người chỉ biết ta, một thắng một thua; không biết người cũng không biết ta, trận trận chỉ có bại…”
Bên trong thư phòng, Đường phu tử đưa mắt ngắm nhìn chăm chăm thiếu niên thần trí đã bay đi đâu mất trước mắt.
Hắn đem “Mưu công thiên” trong “Binh pháp Tôn Tử” đọc từ đầu tới đuôi một lần, đang lúc muốn giảng giải thì học sinh của hắn, thiếu chủ “Ngự Phong Sơn trang” lần đầu tiên ngẩn ngơ, không để ý?!
Thiếu niên chống đầu, mịt mờ nhìn chăm chăm mấy cây xanh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng chau mày, không biết đang phiền não điều chi.
Đây quả là một việc hiếm thấy a!
Đường Dật dặt sách xuống, thở dài. Thiếu chủ theo hắn học chữ cũng đã được năm năm. Mặc dù mỗi ngày thời gian chỉ có hai canh giờ, nhưng lần nào thiếu chủ cũng rất tập trung tinh thần. Tuy nhiên, người này hôm nay, sao lại để đầu óc tận đâu đâu thế kia? Vì chuyện gì thế, cậu ta đang buồn bực sao?
Ho nhẹ vài tiếng, rốt cuộc cũng có thể khiến cho thiếu niên đang thất thần kia để ý mà quay lại. Nhìn thấy ánh mắt dò xét của Đường phu tử, hắn lúc này mới nhớ ra mình đang học, vội vàng để xuống cái tay đang đặt trên trán, đoan chính ngồi lại đàng hoàng. Vẻ mặt áy náy.
Đường Dật khẽ mỉm cười, hỏi: “Thiếu chủ có chuyện gì phiền lòng sao?”
Phong Trần Nhi cả kinh. “Phu tử vì sao lại hỏi thế?”
Đường Dật lắc đầu. “Ta thấy thiếu chủ mi tâm nhăn lại, tựa hồ có tâm sự gì a.”
Phong Trần Nhi sửng sốt. Đường phu tử vẫn ôn hòa cười. Hắn thở dài, nói: “Phu tử, đệ tử… dạo gần đây có một nghi vấn, suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra.”
“Ồ?” Đường Dật ngồi xuống, rót chén trà. “Thiếu chủ không ngại nói ra, có lẽ ta có thể giải đáp cho thiếu chủ. Dù sao, thân làm thầy giáo cũng là truyền đạo thụ nghiệp giải nghi vấn.”
Phong Trần Nhi trầm mặc một lúc, sau đó, hắn nói: “Đệ tử… mấy ngày gần đây sợ là bị bệnh mất rồi.”
“Ơ?”
Hai tay vô ý thức nắm lấy ngực, hắn thở ra một hơi. “Chẳng biết tại sao… ta khi thấy… phụ thân, tâm lại không khỏi đập loạn.”
Đường Dật một ngụm trà trong miệng, thiếu chút nữa phun ra. Thấy Phong Trần Nhi trên khuôn mặt từ trước tới nay ngây thơ không buồn không lo lại hiện nét buồn rầu, hắn thầm kinh ngạc.
Phong Trần Nhi xấu hổ cười một tiếng. Thấy phu tử sắc mặt cổ quái, hăn vẫn không biết lời của mình khiến đối phương kinh hãi thế nào, tiếp tục đem nghi vấn trong lòng nói ra: “Nửa năm không thấy phụ thân, ta mong nhớ dị thường. Ngày hôm trước, khi phụ thân trở về, lòng ta vội vã chạy ra, chỉ mong được nhìn thấy người. Vừa có thể nhìn thấy phụ thân, tim ta đã lièn phát hoảng. Ta không biết nên hình dung như thế nào nỗi vui sướng khi được nhìn thấy người nữa. Trong lòng buồn buồn bực bực, lại rất ngọt ngào…”
Hắn khẽ cắn môi, lại nhớ đến ngày hôm trước trong “Ngưng Nguyệt trì” sự thân mật của phụ thân đối với mình, hai má liền hồng như anh đào, trống ngực đập như sấm, hai mắt mơ màng. “Vì sao nhỉ… Cử chỉ thân mật của phụ thân, ta… ta vừa muốn trốn tránh lại vừa rất tham luyến?”
Ngày hôm đó bất tri bất giác thiếp đi, khi đã tỉnh lại, hắn không ngờ đã tắm xong, mặc quần áo, nằm trên giường từ bao giờ rồi.
Tuy nghi hoặc nhưng hắn biết, nhất định là phụ thân đã giúp hắn tắm rửa, cũng như mặc quần áo, ôm tới giường.
Chớp đôi mi thanh mỹ, hắn nhìn ra khung cửa sổ, thì thào. “Vì sao nhỉ? Người… người là phụ thân của Trần Nhi cơ mà!”
Đường Dật chỉ cảm thấy trên lưng một trận mồ hôi túa ra ướt đẫm, thiếu niên toàn thân toát ta một vẻ xinh đẹp lạ thường, hắn chỉ cảm thấy sợ đến nhũn người.
Khe khẽ thở dài, thiếu niên phục hồi tinh thần, dùng ánh mắt không hề bị vẩn đục hỏi lại phu tử. “Ta… liệu có phải là bị bệnh hay không?”
Đường Dật sắc mặt tái nhợt, đột ngột quay đầu, nhìn về phía cửa sổ đang mở rộng.
Không biết từ khi nào, một thân ảnh lạnh lùng, vô thanh vô tức đã đứng ở bên cửa sổ. Gió thổi khiến tung bay y phục và mái tóc của hắn.
Phong Trần Nhi kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nhưng hờ hững của hắn, một tia tình tố nhiễu loạn trong lòng, quả tim lại bắt đầu không chịu an phận. Liếm liếm đôi môi đã khô, hắn khàn khàn gọi: “….Phụ thân….”
Trăng sáng như sương, hảo phong như thủy, dạ, tĩnh lặng.
Đèn dầu mông lung trong gian phòng, trong kim nghê châm một thứ hương khiến tâm thần thư thái. Trên tấm thảm Ba Tư, hai con bạch hổ cự đại an nhàn lin dim, cái đuôi tráng kiện thỉnh thoảng đập đập. Cách đó không xa, trên chiếc sạp mỹ nhân được thợ thủ công tạo hình tinh sảo ưu nhã, một thiếu niên xinh đẹp đang nghiêng nằm.
Thiếu niên kia trong tay giữ một quyển sách bìa lam, trên mặt bìa quyển sách nhỏ mơ hồ có thể thấy được bốn chữ “Binh pháp Tôn Tử”. Thiếu niên tập trung tinh thần chăm chú đọc nhỏ. Gió từ cửa sổ được mở hé thoảng qua, làm chập chờn ngọn lửa trên đèn.
Cửa, kẽo kẹt mở ra, một thiếu nữ diệu linh liền đi vào.
Thiếu nữ vừa thấy tiểu chủ nhân phong phanh nằm trên sạp, không khỏi nhăn mày, nhanh chóng đóng cửa. Hạ cửa sổ, cài chặt, buông rèm thật kín mới xoay người vào bên trong, bê ra một tấm chăn lông, đắp lên người thiếu niên.
“Hảo chủ tử, đêm đã khuya, ngài xem sách ít thôi.” Nàng khuyên.
Giở qua một trang sách, Phong Trần Nhi dụi dụi mắt, cười với thiếu nữ. “Ban ngày lúc đang học thì ta lại không để ý, phu tử dạy gì cũng không biết, bây giờ mãi mới tĩnh tâm được, ta muốn tự mình ôn tập.”
Bạch Sương thêm dầu vào đèn để khiến cho phòng sáng hơn. Cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phong Trần Nhi, lại khe khẽ run.
Suy nghĩ không ngừng về “Mưu công thiên” của “Binh pháp Tôn Tử”, Phong Trần Nhi cũng không ngớt lẩm nhẩm mấy câu. “Biết người biết ta, bách chiến không nguy; không biết người, chỉ biết ta, một thắng một thua; không biết người, cũng không biết ta, trận trận chỉ có bại.”
Hắn xuất thần, Bạch Sương cũng xuất thần.
Thanh âm như tiếng đàn than nhẹ, thật dễ nghe vô cùng, bạch sương không tự chủ được, bị hút hồn, đôi mắt đẹp nhìn miết đôi môi đỏ mọng đang khẽ mấp máy của hắn.
Trong đầu, dần dần hiện lên tình cảnh cấm kỵ kia.
“Biết người biết ta? Ai…, ta lại không biết người, cũng không biết ta…” Phong Trần Nhi hạ sách xuống, khẽ nhay đôi mày thanh tú. Bắt gặp hai con bạch hổ đang lim dim, hắn hâm mộ, nói: “Đại Miêu, Tiểu Miêu thật hạnh phúc, tựa hồ chẳng có bất cứ chuyện gì phải phiền não nhỉ.”
Bạch sương tay run lên, che giấu sự thất thố của bản thân, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu chủ…… Có việc gì phiền não ư?”
Phong Trần Nhi ngồi xếp bằng, nâng má, sâu kín thở dài.“Buổi sáng, ta nói ra vấn đề cho phu tử, nhưng phu tử không giải đáp được. Phu tử không cách nào giải đáp cho ta, vậy ta phải đi hỏi ai đây?”
“Hả?” Đường phu tử học rộng tài cao cũng có lúc gặp phải vấn đề khó giải đáp ư?” Bạch sương kỳ quái. Đường phu tử là tài tử nổi danh trong sơn trang, mười tám tuổi đỗ Trạng Nguyên, làm quan tới chức thượng thư, sau cũng không biết vì cớ gì lại từ quan về quê. Người tài cao như vậy lại có thể bị thiếu chủ nhân làm khó ư? Nhưng, thiếu chủ tư chất thông minh, học một biết mười cũng nên…
Phong Trần Nhi lắc đầu. “Điều ta hỏi, không liên quan gì đến học thuật.”
“Ồ?”
Nhíu nhíu mày, Phong Trần Nhi xuống khỏi tấm sạp mỹ nhân. Đi lại trên thảm mềm vài bước, cả người lại càng tỏa ra nét sầu lo.
Bạch Sương kinh ngạc, không giải thích được, nhìn hắn.
Vừa nhăn mày, hạ mi mắt, vừa chống tay, lại thở dài, đầy suy tư. Tất cả đều cho thấy hắn đang mang tâm sự nặng nề. Vì chuyện gì chứ? Thiếu chủ của nàng hai ngày trước còn là một thiếu niên vô tư không biết buồn lo cơ mà! Từ sau khi trang chủ trở về, ngài… ngài bỗng nhiên trở nên ưu sầu như vậy? Con người xinh đẹp ấy đã vướng phải đám mây sầu lo, thật khiến người khác phải lưu tâm !
Vì sao?
Phong Trần Nhi cũng đang tự hỏi bản thân điều tương tự.
Buổi sáng, hắn bộc bạch lòng mình với phu tử, phu tử khác hẳn vẻ thong dong lúc bình thường, lộ ra sắc mặt kinh hoảng. Nếu hắn không lầm thì hình như sắc mặt phu tử chuyển xanh thì phải!
Hắn, đã hỏi một vấn đề rất khác thường sao?
Khi đó, phụ thân đột nhiên xuất hiện, quả thật đã khiến cả hắn và phu tử lấy làm kinh hãi. Nhưng qua một hồi lâu mà vẫn không thấy phụ thân cất tiếng.
Hắn thở dài một hơi, bởi vì không cần phải tâm hoảng vì cái nhìn của phụ thân.
Phu tử cũng thở dài, nhưng, là vì nguyên nhân gì?
“Không biết… Người có thể trả lời ta được không nhỉ?” Trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ mà băng lãnh như sương.
Bạch sương chấn động, nàng tiến đến, khẽ nhắc: “Thiếu chủ, đêm đã khuya, nên đi nghỉ thôi.”
Phong Trần Nhi tựa hồ không nghe được lời nàng nói, ánh mắt ngưng trọng, hạ quyết tâm, nắm chặt hai tay, vội vã đi vào bên trong phòng, khoác áo ngoài lên xong lại vội vàng đi ra, hướng về phía cửa.
Bạch Sương lo lắng đuổi theo hỏi: “Thiếu chủ, ngài muốn đi đâu?”
Phong Trần Nhi cười cười, tựa hồ đã quán thông. “Ta đi tìm phụ thân.”
Hai tay Bạch Sương nắm thật chặt ngoại bào của hắn, nuốt nước miếng, nàng nói: “Đêm đã khuya, thiếu chủ có một mình… đi đánh thức trang chủ là không nên.”
“Nhưng, ta nếu không hỏi cho rõ ràng, khó có thể ngủ yên!” Hắn trước giờ chưa từng gặp phiền não, ngày ngày trôi qua hết sức nhàn nhã, nhưng một khi có nghi vấn liền ăn không ngon, ngủ không yên.
“Nhưng… nhưng trang chủ…” Bạch Sương muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào.
“Hả?” Thiếu niên nghi hoặc nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, hai mắt thuần túy sáng ngời không chút bụi trần.
Bạch Sương nuốt xuống, nhẹ trừng một cái. “Dù sao… nô tỳ tuyệt đối cũng không để cho thiếu chủ ra khỏi cửa. Đã trễ thế này, nếu ngài không ngủ, sáng mai nhất định sẽ không được tỉnh táo.”
“Sương tỷ tỷ……”
“Không được! Không được! Tuyệt đối không được!” Bạch sương kiên quyết lắc đầu. Trang chủ hắn…… Hắn đối với thiếu chủ……
Nàng vẻ mặt cố chấp, Phong Trần Nhi bất đắc dĩ than thở.“Hảo tỷ tỷ, ngươi buông tay ra đi, ta không đi cũng được.”
“Thật không?” Bạch Sương không tin.
Phong Trần Nhi không thể làm gì khác hơn là buông cánh tay đang đặt tại cửa ra, xoay người đi về phía Đại Miêu, Tiểu Miêu. Bạch Sương lúc này mới buông tay áo của hắn ra.
Ngồi xuống bên cạnh Đại Miêu, nhẹ nhàng vuốt ve lông của nó. Đại Miêu lập tức tỉnh lại, mở to mắt, khó hiểu nhìn chủ nhân.
Phong Trần Nhi dựa vào bên cạnh nó, thì thào vài câu, hai tai Đại Miêu vừa nghe, gầm nhẹ vài tiếng.
Bạch Sương bên cạnh nhìn thấy vậy không hiểu, không nhịn được tiến đến hỏi: “Thiếu chủ, ngày mai hãy cũng Đại Miêu chơi đùa, bây giờ đã muộn rồi.”
“Ừm, được, ta đi ngủ ngay đây.” Đứng dậy, vươn vai, hắn ngáp một cái rồi đi vào phòng ngủ bên trong.
Bạch Sương nghi ngờ, ngồi xuống, sờ sờ Đại Miêu.
Đại Miêu tựa hồ rất hưởng thụ cái vuốt ve của nàng, thân thể run lên, Bạch Sương âu yếm lắc đầu, vừa muốn đứng lên thì bất chợt, Đại Miêu nhào tới, đẩy ngã nàng xuống đất, nàng sợ hãi kêu lên. Đồng thời, Phong Trần Nhi từ nội thất chạy thẳng ra.
Bị Đại Miêu đè xuống đất không động đậy nổi, Bạch Sương kinh hoàng thất thố. “Ai ya, Đại Miêu nhi gia lại nghịch ngợm rồi, hảo chủ nhân, mau bảo nó buông nô tỳ ra đi.”
Phong Trần Nhi cười như xuân phong, thần thái sáng ngời.
“Sương tỷ tỷ, tỷ phụng bồi Đại Miêu nhi chơi đùa một chút nhe. Ta đi tìm phụ thân đây…”
“Ai?” Bạch Sương kinh hãi thất sắc. Thiếu chủ nhân này…… Hắn…… Hắn không ngờ lại đáng ghét đến thế!
Nhìn vẻ mặt uất giận của Bạch Sương, Phong Trần Nhi mang theo một tia áy náy. “Sương tỷ tỷ, chớ lo lắng, Trần Nhi sẽ sớm trở về phòng thôi.”
Mở cửa, trước khi bước ra hắn không quên nhắc nhở Đại Miêu.“Không được khi dễ Sương tỷ tỷ nha!”
Đại Miêu hưng phấn hống lên một tiếng, hắn lúc này mới yên tâm ra khỏi cửa.
Bạch Sương bị chế ngự dở khóc dở cười. Hảo chủ tử của nàng, chỉ sợ sẽ… một ngày sẽ bị cái thông minh đó làm hại thôi!
“Đại Miêu nhi gia……” Nàng cầu khẩn.“Được rồi mà, ngài hãy tha cho nô tỳ đi mà!”
Đại Miêu thè lưỡi ra, liếm mặt nàng một cái, nàng liền biến sắc, tức khắc, mặt đầy nước miếng, khóc không ra nước mắt mà!
Tiểu Miên nãy giờ vẫn nằm ngục một bên, mắt nhắm mắt mở, không quan tâm.
Phòng của phụ thân rất gần phòng của hắn, hai người cùng ở trong một viện lạc, cửa phòng đối diện nhau, chỉ là hai phòng cách nhau một cái sân. Đi khoảng hai ba trăm bước là tới được cửa phòng phụ thân rồi.
Đứng trước cửa phòng, Phong Trần Nhi hít thở thật sâu vài lần, ngẩng đầu nhìn ngắm trăng sáng trong đêm, điều tiết tâm tình, tận lực không để cho tim đập quá nhanh.
Đưa tay gõ gõ cửa, bên trong truyền đến một thanh âm lạnh lùng.“Đi vào đi.”
Tim của hắn không khống chế được lại bắt đầu nhảy loạn. Hắn ảo não, thật đúng là bị bệnh rồi mà! Chỉ nghe có giọng nói thôi, hắn…… hắn đã thất thường rồi!
Cúi đầu, đẩy cửa vào.
Không để ý, đột nhiên bị đụng phải một lồng ngực cứng như đá. Hắn bị đau, bưng trán, ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước.
Phong lãnh tà liếc hắn một cái, xoay người vào nhà. Phong Trần Nhi cảm thấy một chút gì đó mất mát, không nói gì, đóng cửa, theo phụ thân đi vào. Lưng của phụ thân, vẫn cô lãnh như trước mà.
Trong phòng cũng đốt cùng một thứ hương giống phòng của hắn. Hắn trù trừ đứng trước bàn, Phong Lãnh Tà ngồi phía sau bàn, giở qua một loạt những văn kiện dày cộp.
Không nói với nhau một câu, chỉ có yên tĩnh bao trùm.
Phong Trần Nhi bất an, nhìn quanh căn phòng của phụ thân. Tuy hắn cùng ở chung một viện với phụ thân, nhưng rất ít khi vào phòng của Người, hơn nữa, phụ thân vắng mặt cả năm, viện lạc to như vậy, hắn ở chỉ thấy tịch mịch thập phần.
Phòng của phụ thân cũng giống hệt tính người, không hề ấm áp, trần thiết lạnh như băng, không lưu lại bất cứ tình cảm nào.
Hắn đứng đó nhìn ngắm mà không khỏi thấy thương cảm.
Phảng phất một hồi lâu, nam nhân lãnh đạm mở miệng: “Có việc sao?”
Hắn hồi thần, trong lòng không khỏi buồn buồn, chuyên chú nhìn về phía nam nhân.
Nam nhân ngồi lại, trong tay đã không còn cầm công văn.
Hắn xuất thần nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của phụ thân, nam nhân lại hỏi: “Có việc sao?”
Lông mi thật dài khẽ vén lên. “Buổi sáng, phụ thân có nghe được chuyện Trần Nhi đã hỏi phu tử không?”
Phong Lãnh Tà đứng dậy, thân thể thon dài đi tới trước mặt Phong Trần Nhi, Phong Trần Nhi không cao lắm, chỉ đứng đến vai hắn. Phong Lãnh Tà vươn tay ra, hình như sượt qua thùy tai của hắn, Phong Trần Nhi mẫn cảm, vội co lại.
“Có thì sao? Mà không thì sao?
“Hơ?” Phong Trần Nhi ngửa đầu, tim chỉ muốn nhảy lên, bất tri bất giác hai má đã hồng lên. Hắn thì thào. “Trần Nhi… thế có phải bị bệnh rồi không?”
Bàn tay rộng, dày bất chợt đặt tại quả tim đang nhảy loạn hắn, hắn hoảng hốt kêu lên một tiếng, muốn lùi ra, nhưng Phong Lãnh Tà đã nhanh hơn, nắm lấy hắn, đem ôm vào trong lòng.
Tim nhảy một trận quýnh quáng, hô hấp càng lúc càng dồn dập, hắn khó chịu rên rỉ một tiếng, không khỏi trong mắt dâng nước, đáng thương nhìn lên phụ thân.
Phong Lãnh Tà vô động vu trung, vùi vào trong tóc hắn, hít lấy mùi hương u đạm của cơ thể.
Bị nam nhân ôm vào trong lòng, cả người như muốn bốc khói, thần trí phiêu hốt muốn bay.
“Phụ thân…” hắn nắm lấy vạt áo nam nhân, không biết làm thế nào cho phải. Đầu óc mơ mơ màng màng, hắn… hắn hình như là bệnh càng nặng thêm rồi.
Phong Lãnh Tà ôm lấy eo hắn, hắn yếu ớt giãy giụa, bị ôm đến nhuyễn ngọa, ngã vào trên đám nhung lụa mềm như nước, hai tay vô lực nắm lấy cổ áo, hô hấp dồn dập, khóe mắt nước mắt đã chảy ra.
Phong Lãnh Tà ngồi bên thành nhuyễn ngọa, hai cánh tay đưa ra, chống tại hai bên thân hắn, hạ thấp người, cúi đầu, kề đôi môi nhẹ như bông lướt qua mi tâm của hắn, mắt của hắn, má của hắn……
Phong Trần Nhi chớp chớp mắt mấy cái, buồn bực trong lòng tựa hồ giảm đi vài phần, hơi thở mê hoặc của nam nhân trưởng thành vương vấn.
“Rất khó chịu ư?” nam nhân lần đầu tiên mở miệng hỏi hắn?
Nói không rõ được cảm nhận của bản thân, Phong Trần Nhi không lên tiếng.
Vuốt ve tóc hắn, đôi mắt lạnh như băng của nam nhân hiện lên một tia thương hại.
“Đường phu tử có dạy thi từ cho ngươi chứ?” hắn hỏi.
Phong Trần Nhi nghi hoặc gật gật đầu. “Có.”
Phong Lãnh Tà dương dương khóe miệng, lại tiếp tục hỏi: “Biết hàm nghĩa của bốn chữ ‘Xuân tâm đãng dạng’* không?”
*Xuân tâm dập dờn, nhộn nhạo.
Xuân tâm đãng dạng?!
Phong Trần Nhi đột nhiên che mặt, cả người nóng bừng. Hắn…. hắn…. Chẳng lẽ hắn lúc này chính là xuân tâm… đãng dạng ư? Nhưng, điều đó chỉ phát sinh giữa nam và nữ thôi mà! Bên trong sơn trang, tỳ nữ đông đảo, hoa dung nguyệt mạo không phải là ít. Hắn thấy, chỉ cảm thấy các nàng thưởng tâm duyệt mục, nhưng lại không hề phát sinh lòng ái mộ, đối xử với tỳ nữ cực kỳ tự nhiên. Duy chỉ có… đối với chính phụ thân của mình, hắn… không cách nào tự xử! Hồi nhỏ, thường vẫn trốn ở một góc, chuyên tâm nhìn phụ thân băng lãnh cô ngạo. Trưởng thành rồi, số lần thấy liền ít đi, lại bắt đầu tư niệm. Lần này phụ thân trở về, trong lòng nảy ra chuyển biến hết sức rõ ràng!?
Nhìn phụ thân, hắn…… tâm hoảng, chỉ muốn vọt ra, lại buồn bực, thất thần, tâm tình như thế…. Chẳng lẽ thật là “Xuân tâm đãng dạng” phu tử từng nói sao? Nhưng hắn có thể nào nghĩ như thế với chính phụ thân của mình?
Không, không, hắn chẳng qua là… một mực quá ngưỡng mộ phụ thân thôi!
Bộ dáng xinh đẹp yêu kiều của hán, Phong Lãnh Tà nhìn ngắm, không nói lời nào, đứng dậy, rời khỏi.
Phong Trần Nhi buông tay, tìm kiếm thân ảnh của phụ thân. Cửa sổ, một thân ảnh cao lớn đang đứng, đưa lưng về phía hắn, lộ vẻ lãnh mạc cực kỳ.
Tim hắn nghẹn lại, khó chịu nhíu mày.
Phụ thân… vì sao lại không giải thích thêm? Tim của hắn vẫn buồn bực phát hoảng mà!
Vốn là muốn tìm đến phụ thân để hỏi cho rõ, nhưng bây giờ lại để chính bản thân rơi vào mê cảnh nghi hoặc!
“Phụ thân vì sao không giải thích thêm chút nữa?” Hắn khẽ hỏi.
Người đứng ở bên cửa sổ xoay người, chắp tay mà đứng, lãnh ngữ.“Ta đã giải thích rồi.”
“Trần Nhi không hiểu.” Hắn ngồi dậy, lắc đầu.
Phong Lãnh Tà vô tình nhướng mày.“Đó là việc của ngươi.”
Phong Trần Nhi kinh sợ nhìn nam nhân bao phủ trong lớp hàn sương. Ánh mắt đau đớn khiến người ta nhìn thấy mà thương, một Phong Lãnh Tà vô tình lãnh ngạnh lại bị một đôi mắt ưu sầu nhìn đến bất động thanh sắc.
Cửa, kêu lên nhè nhẹ.
Phong Lãnh Tà hai mắt sắc bén, hỏi: “Ai?”
“Nô tỳ Bạch Sương.” Ngoài cửa là thanh âm bình bình của nữ tử.
“…… Vào đi.” Phong lãnh tà lên tiếng.
Phong Trần Nhi lau mặt. Cửa đẩy ra, Bạch Sương thân thủ khéo léo, nhanh nhẹn đi vào, tay bưng nước trà. Phong Trần Nhi nhìn thấy, nhỏ giọng kêu một tiếng:“Sương tỷ tỷ……”
Bạch Sương nhìn về phía hắn, không lên tiếng, Phong Trần Nhi trong lòng kêu khổ. Sương tỷ tỷ nhất định là giận hắn rồi. Hắn đi về phía nàng, nhỏ giọng hỏi: “Đại Miêu không có khi dễ tỷ tỷ đấy chứ?”
Bạch Sương mặt không chút thay đổi.
Nàng có lẽ bị chọc giận không nhẹ rồi! Bị hắn lừa một chập, nhưng nàng lại lo lắng cho hắn nên mới bưng trà nóng đến xem?
Tự thấy áy náy, hắn đưa tay về phía nàng. “Ta khát nước rồi, hảo tỷ tỷ cho ta chén trà nhé.”
Bạch Sương do dự, đưa cho hắn một chén. Phong Trần Nhi vội đỡ lấy, một ngụm uống cạn.
“Cám ơn Sương tỷ tỷ.”
Bạch Sương sân ninh một tiếng, dọn xong trà cụ liền rời đi.
Phong Trần Nhi thở dài, nhìn về phía phụ thân nữa giờ đã thấy hết thảy. “Con… con phải trở về ngủ thôi.”
Điều chỉnh lại tâm tình, nếu đã không kiếm được lời giải thích nào nữa từ phụ thân, hắn không thể làm gì khác hơn là thôi, trở về tự mình suy nghĩ.
Chán nản mở cửa, đang muốn rời đi thì từ phía sau Phong Lãnh Tà lại ôm chầm lấy hắn, hắn chấn động.
“Trần Nhi…” thanh âm trầm thấp lại thoát ra từ miệng của nam nhân lúc nào cũng lạnh lùng kia.
Phong Trần Nhi kinh ngạc phát run. Phụ thân… rất ít khi gọi tên hắn…
“Người nhà họ Phong… trước nay không biết trốn chạy!” Sau một hồi, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như hàn kiếm mới cất lên.
Phong Trần Nhi chấn động.
Hắn… hắn có trốn tránh sao? Hắn đã trốn tránh cái gì? Lời phụ thân nói, là có ý gì? Phụ thân vì sao… lại trách cứ hắn như vậy?
Mắt bắt đầu cay xót, hắn nghẹn ngào. “Trần Nhi… không có trốn chạy! Trần Nhi không hiểu, không hiểu thật mà!”
Trong không khí, mơ hồ trôi nổi tiếng thở dài. Là thở dài vì sự đơn thuần của hắn sao?
Phong Lãnh Tà buông hắn ra, hắn lau đi đôi mắt ướt át, muốn đi, trước mặt liền đón lấy một trận gió lạnh thổi tới. Phong Lãnh Tà như chớp kéo hắn lại vào lòng, tung người bay vào bên trong phòng. “Đang đang đang…” sàn nhà trước cửa ám khí cắm thẳng xuống.
Phong Trần Nhi chỉ cảm thấy một trận trời chuyển đất dời, đến khi biết rõ, người đã bị Phong Lãnh Tà gắt gao bảo vệ trong lòng. Hắn cả kinh, trong phòng tràn ngập một cỗ tiêu sát chi khí.
“Vù vù vù…” mấy cái bóng đen lẩn vào bên trong, đao kiếm sáng lóa, đánh úp về phía Phong Lãnh Tà.
Phong Lãnh Tà lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi tóe ra ánh âm lãnh, một tay ôm Phong Trần Nhi, một tay đáp trả, nhanh như chớp xuyên qua vô số thích khách.
Thích khách nảy lên tia ác độc, chiêu chiêu trí mạng, không hẹn mà cùng đâm về phía người trong lòng Phong Lãnh Tà.
Phong Trần Nhi nắm chặt lấy y phục Phong Lãnh Tà, vẻ mặt thống khổ.
Trong tay áo Phong Lãnh Tà bắn ra một dải lụa trắng linh hoạt như rắn, bảo vệ Phong Trần Nhi kín kẽ đến gió cũng khó lọt. Dải lụa trắng kia nhìn có vẻ như không thể có sức sát thương, nhưng khi chạm đến đao kiếm của thích khách lại vang lên tiếng kim khí “đinh đang” va chạm?
Lụa trắng chợt lóe, xẹt qua cổ họng một tên thích khách, thích khách kia sợ hãi kêu lên một tiếng, cổ đã phun máu đỏ tươi, trong nháy mắt nằm thẳng đơ trên mặt đất. Phong Lãnh Tà hừ lạnh một tiếng, khí vừa triển, lụa trắng vốn chỉ có ba tấc đột nhiên giãn ra, dài đến nửa thước, mỏng như cánh ve, thấu mà như không, mơ hồ toát ra hàn quang.
Bọn thích khách tâm phát lạnh, dừng lại đến mấy giây, dải lụa trắng như cánh ve vụt qua, lại có thêm ba gã ngã vào vũng máu!
Còn lại một tên thích khách cuối cùng. Thích khách kia toàn thân đầy vết thương, tay cầm đao tràn đầy máu tươi, nuốt nước miếng. Hắn hoảng sợ nhìn trừng trừng Phong Lãnh Tà một thân đầy hàn khí như tử thần.
Phong Lãnh Tà nhìn hắn một cái, tay vừa động, lụa trắng trong nháy mắt co rút lại, trong phút chốc biến ngắn, hóa nhỏ, “tranh” một tiếng, dải lụa trắng kia liền biến thành một thanh ngân kiếm tam xích thất trường co dãn cực tốt?!
“Phiêu Vũ kiếm?!” Thích khách kinh tâm động phách, sợ hãi dị thường.
Phiêu vũ phi hoa trục minh nguyệt, phong hầu kiến huyết kinh Tu La!
Phiêu Vũ kiếm thiên biến vạn hóa, thiên hình vạn trạng, theo nội lực thâm hậu của chủ nhân mà triển hiện những hình thái khác nhau. Cũng có thể như một sợi xích bạc nơi chân trời, nhưng cũng có thể như một cây châm trên đầu ngón tay, cũng có thể như dải lụa trắng treo trên xà nhà… sự thần kỳ của nó, không ai có thể đoán biết hết. Mà gần đây, giang hồ đồn đại, Phiêu Vũ kiếm đã bị trang chủ của “Ngự Phong Sơn trang” Phong Lãnh Tà đoạt được?!
Phong Lãnh Tà dụng kiếm nổi danh giang hồ, trong tay lại có Phiêu Vũ kiếm, quả thực như hổ mọc thêm cánh!
Thích khách mồ hôi lạnh trực đổ, chết trắng một đôi mắt chuột, nhìn trừng trừng trường kiếm phát đầy ánh sáng thị huyết.
“Nói…” Phong Lãnh Tà trường kiếm chỉ thẳng, lãnh khốc bức hỏi, “Người nào sai bọn ngươi đến?”
Thích khách hoảng sợ, sợ hãi ném đao về phía hắn, Phong Lãnh Tà chợt lẩn thân, tránh thoát. Thích khách phi thân muốn chạy trốn, lại bị bốn bóng người từ ngoài cửa chạy vào chế trụ.
Phong Lãnh Tà ống tay áo vừa vung, “Phiêu Vũ kiếm” liền biến mất như khói trong ống tay áo của hắn. Lôi Phong Điện Hỏa bốn người xanh mặt, sau khi chế trụ thích khách, đồng loạt quỳ xuống. “Chúng thuộc hạ cứu giá chậm trễ.”
Phong Lãnh Tà ôm Phong Trần Nhi ngồi trên ghế tử đàn khảm ngọc bảo, lạnh lùng hạ lệnh. “Lôi đi…”
Thích khách không cách nào nhúc nhích chỉ cảm thấy cửa địa ngục đã mở ra mất rồi.
Bốn người lĩnh chỉ, đang lúc muốn đem thích khách đến địa lao tra khảo thì Phong Trần Nhi “Ụa” một tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ sậm, thấm đỏ y phục Phong Lãnh Tà.
Mọi người cả kinh, động tác đều đình trệ.
Phong Lãnh Tà mặt phủ đầy hàn sương, một tay đè lên mạch môn của Phong Trần Nhi, sắc mặt đại biến, lớn tiếng kêu: “Gọi thầy thuốc!”
Phong lập tức thi triển khinh công tuyệt giai, lắc mình đi tìm người.
Phong Trần Nhi thống khổ nhăn nhó ngũ quan, miệng không ngừng thổ huyết. Phong Lãnh Tà đặt tay trên lồng ngực của hắn, vận công bảo vệ tim mạch của hắn.
Thiếu chủ nhân — trúng độc rồi ư?!
Mấy người họ đều chấn động.
Lôi nhanh chóng lục soát trên người thích khách một lần, nhưng không thu hoạch được gì! Hỏa và Điện cũng lục lọi trên người thích khách đã chết. Chỉ chốc lát sau, bọn họ nghiêm mặt, không nói gì, chỉ lắc đầu.
Phong Trần Nhi được Phong Lãnh Tà bảo vệ chu đáo như vậy, thế nào lại có thể trúng độc?
Thầy thuốc – Đại phu của “Ngự Phong Sơn trang” chạy đến thật nhanh, ngoài ba mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, mắt lấp lánh có thần. Không nhìn những người khác, tay chân nhanh nhẹn chạy đến trước thân Phong Lãnh Tà, đè mạch môn của Phong Trần Nhi, chốc lát, hắn nhíu đôi mày kiếm, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc hơn.
Từ trong hòm thuốc lấy ra một viên dược đan, nhanh chóng đưa vào miệng Phong Trần Nhi. Phong Trần Nhi tuy ngũ phủ lục tạng đau đớn không chịu nổi nhưng thần trí vẫn thanh tĩnh, mở hàm răng nãy giờ vẫn cắn chặt, cố gắng nuốt xuống viên thuốc tanh hôi.
Thầy thuốc lại cầm châm cứu, ghim trên đại yếu huyệt của hắn vài cây châm. Hắn tựa hồ không còn thống khổ như vậy nữa, tinh thần không cách nào cầm cự quá lâu, thiếp dần đi.
“Thế nào rồi?” Phong Lãnh Tà hỏi.
Thầy thuốc liếc nhìn hắn một cái.“Tạm thời giữ được tính mạng. Nhưng – nếu như không lấy được giải dược, trong vòng hai tháng độc phát không thuốc nào cứu nổi đâu.”
Phong Lãnh Tà hàn thấu.“Ngươi cũng không cách nào giải độc?”
“Không cách nào đâu.” Thầy thuốc lắc đầu. Những người khác lập tức vẻ mặt ngưng trọng. Phong Lãnh Tà lấy tay áo lau vết máu trên khóe miệng Phong Trần Nhi, đôi mắt đen thẳm lại càng thêm thâm trầm.
Thầy thuốc nhìn toàn gian phòng một lượt, nhìn đến trà cụ trên bàn, hắn đi đến, xem xét một hồi lâu, nói: “Trên chén trà, có độc! Loại độc này không màu không vị, nhưng môi người chỉ cần nhấp vào, sẽ trúng độc, đồng thời, trên miệng chén sẽ phiếm vàng.”
Phong Lãnh Tà trong mắt hàn quang chợt lóe.
Bạch, Sương!?
——————————————————–
Sắp đến hồi gay cấn rồi đây, tội nghiệp bé Trần…