Bên tóc mai nào phải hải đường đỏ – Chương 123 (2/2)


Bên tóc mai nào phải hải đường đỏ

Chương 123 (2/2)

Tác giả: Thủy Như Thiên Nhi

Dịch: Phong Bụi

snapshot_20180128_Agpdv7556_cover

Xe chạy ra khỏi ngoài huyện, một đường thuận lợi, nhưng hai tên người làm xì xào bàn tán, nhiều lần quay đầu, nhìn trộm về phía Trình Phượng Đài, như là có nỗi niềm khó nói. Trình Phượng Đài nhắm mắt dưỡng thần bình thản bất động: “Có gì cứ nói, sao phải lén la lén lút.”

“Nhị gia, có lẽ là chúng tôi nhìn lầm rồi, ngài chớ coi là thật.” Một tên người làm trong đó do dự nói: “Chúng tôi thấy trong quân doanh của Tào đại công tử có mấy tên lính, trông rất giống đám lính cướp hàng của chúng ta năm đó.”

Trình Phượng Đài đột nhiên mở mắt ra: “Nhìn kỹ chứ?”

Tên người làm nói: “Mấy tên lính đó thấy chúng tôi liền cúi đầu tránh đi, sau đó không thấy xuất hiện lại nữa.”

Trình Phượng Đài hô to một tiếng dừng xe, cân nhắc trước sau một chút, Tào Quý Tu nếu như muốn nắm bắt được lộ tuyến và thời gian đi hàng của Trình Phượng Đài, vậy chẳng tốn bao nhiêu sức lực, vì vậy câu kết với người ngoài ra tay với hắn, cũng rất dễ dàng. Khó trách Tào Quý Tu trước kia thái độ với hắn không thèm khách khí, nhưng từ sau hôn lễ của Tào Tam tiểu thư liền thay đổi thái độ, tại hôn lễ còn đứng nghiêm chào hắn! Đây là chào hắn sao, đây là đang chào tiền mà! Trình Phượng Đài nghĩ tới đây, giận đến ngứa răng, không phải là đau lòng vì mất tiền, là giận Tào Quý Tu không nên mưu tài lại hại mạng, đánh chết người làm đắc lực của hắn. Nhưng chuyện đã qua mấy năm rồi, bây giờ hai người lại là đồng minh, giờ quay đầu tìm xui xẻo, chẳng có ý nghĩa gì, bảo lão Cát tiếp tục lên đường, hời hợt nói với hai tên người làm: “Chuyện này ta biết, đội cướp hàng đó năm ngoái đã được đại công tử thu nạp.” Bọn người làm tin là thật, không truy hỏi. Ở trong xe Trình Phượng Đài tức tối thầm nghĩ, vốn đã nhìn ra Tào Tứ Mai không phải là một người an phận, sợ tìm cho Tào Quý Tu một người phiền toái ở bên cạnh, bây giờ nhìn lại, hai người này một lòng dạ ác độc một thủ đoạn tàn nhẫn, xứng đôi lắm! Sau này ai cắn ai, cũng là trừ hại giúp dân!

Trình Phượng Đài mang một bụng đại sự trên đường trở về, Thương Tế Nhụy ở Bắc Bình, cũng đang gặp phải một đại sự. Thương Long Thanh gọi em trai tới nhà ở ngõ La Cổ, chỉ có đơn độc anh em hai người trông một bình trà nói chuyện, thời tiết rơi chút mưa, trong phòng ngủ có tiếng ho khan của người đàn ông xa lạ và giọng nhỏ nhẹ nói chuyện của phụ nữ, Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm hạt mưa tí tách ngoài cửa, yên lặng một lúc lâu, ở đó không điếc giả bộ điếc. Tứ Hỷ rốt cuộc điên mà chết. Khi gã còn sống, ngành lê viên trợ giúp lúc có lúc không, chê trách gã tự làm tự chịu, là một cái động thủng không đáy. Đến khi gã chết, giới lê viên ngược lại đối đãi cực kỳ long trọng, muốn tổ chức ổn thỏa cho gã, còn về việc ai chủ trì tang sự này, đại khái bởi vì phải tiêu tiền, mọi người đều rất khiêm nhường. Ý Thương Long Thanh là muốn Thủy Vân lâu ra mặt. Thương Tế Nhụy không tiếp lời, y không chịu. Với những gì Tứ Hỷ từng làm, Thương Tế Nhụy chịu cho gã một cái bánh trong lúc gã gặp khó khăn, coi như đã hết tình hết nghĩa, còn lại chẳng có thêm một chút giao tình nào nữa.

Thương Long Thanh nói: “Anh biết, tính tình Tứ Hỷ như vậy, mấy năm này em ở Bắc Bình, không ít chịu thiệt thòi bởi gã.” Thương Tế Nhụy hít hít lỗ mũi, không nói. Thương Long Thanh nói: “Đây không phải là vì gã, là vì anh.” Thương Tế Nhụy nghi ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Thương Long Thanh, Thương Long Thanh dạng chân chống tay, tư thế ngồi ngay thẳng, khí khái. Lúc này màn trúc trong phòng ngủ vén lên, một người phụ nữ ăn mặc thời trang, mặt phấn môi đỏ đi ra, trong tay người phụ nữ bưng một chậu đồng rửa mặt, khẽ gật đầu với Thương Tế Nhụy, đội mưa đem nước còn lại trong chậu hất xuống gốc cây mai. Thương Tế Nhụy lanh mắt phát hiện nước trong chậu kia không ngờ lại mang màu đỏ máu, đến khi người phụ nữ quay người lại, không khỏi để ý nhìn cô một cái. Thương Long Thanh lần này tới Bắc Bình, tới đầy kỳ hoặc, dường như là đang tiến hành hoạt động bí mật gì, gánh hát Thương Gia bị anh bỏ ở Thiên Tân, tiếng là nhờ cậy em trai để lưu diễn, nhưng rất ít lên sân khấu, cũng rất ít gặp mặt Thương Tế Nhụy. Một mình ở trong ngôi nhà trống ở ngõ nam La Cổ, tiêu xài hết số tiền lớn này đến số tiền lớn kia, thời gian trước Thương Tế Nhụy nghe trong phòng có giọng của phụ nữ, chắc hẳn chính là vị trước mắt này, mà bây giờ, trong phòng hẳn còn cất giấu một người bị thương nữa. Thương Tế Nhụy từng đi lại trên giang hồ, Thương Long Thanh không lừa được y.

Thương Long Thanh không định lừa gạt y, nói thẳng: “Có một người anh em phạm phải điều kiêng kỵ của người Nhật Bản, trốn ở chỗ anh đây. Anh muốn thừa dịp Tứ Hỷ làm tang sự, để anh ta lẫn trong đám người ra khỏi thành.”

Tấm lòng nghĩa hiệp của Thương Long Thanh đã được Lê viên công nhận, tình nguyện chịu mạo hiểm vì huynh đệ, đây không phải lần đầu. Môn phong của Thương gia như vậy, Thương Tế Nhụy cũng việc nhân nghĩa không nhường, im lặng suy nghĩ một chút, nói: “Em trước phải gặp mặt một chút.” Người trong phòng nghe lời này, không đợi hỏi, chủ động bảo cô gái trẻ vén màn trúc cung kính chờ đợi. Thương Tế Nhụy vén trường sam lên liền tiến vào, trên giường một người đàn ông đang bệnh tật nửa nằm, trước tiên chắp tay yếu ớt cười nói với y: “Chàng Thương, chúng ta đã lâu không gặp.”

Nghe giọng điệu này không ngờ là người từng quen biết, Thương Tế Nhụy không biết dùng lời nào để đáp lễ, bên cạnh y người tới lui quá nhiều, hiện tại hoàn toàn không nhớ được tên họ vị này. Người đàn ông này bởi vì bệnh tật, mặt mày nhợt nhạt gầy gò, giọng khàn khàn, có quen biết cũng không nhận ra được, nhưng trên người không che giấu được phong độ của người trí thức cùng phong thái của người làm quan, trầm ổn bình thản, tựa như mọi việc đều nằm trong dự tính. Thương Tế Nhụy không nhớ gương mặt này, nhưng đối với phong thái này ngược lại rất quen thuộc, bên người y từ trước đến nay vẫn có rất nhiều văn nhân và quan lại.

Thương Long Thanh không giải thích lai lịch của người này, chỉ nói: “Anh bảo anh ta giả thành cháu họ của Tứ Hỷ, tang sự em không cần quan tâm, mọi việc cứ để bọn anh sắp xếp, chỉ là mượn danh tiếng Thủy Vân lâu đè xuống. Đến lúc mang quan tài về quê, anh sẽ đi cùng anh ta.”

Thương Tế Nhụy không để tâm nhiều đến những việc thế tục, sau khi tai điếc, càng chẳng để tâm, biết rõ điểm khả nghi trùng trùng, y cũng lười truy cứu, gật đầu nói: “Đại ca sắp xếp là được rồi, người và tiền chỗ em đều sẽ lo đủ.” Trước khi đi, người trên giường kia chân thành cảm ơn chàng Thương, Thương Tế Nhụy vẫn cứ không nhớ ra được anh ta là ai.

Thủy Vân lâu đứng ra tổ chức tang sự cho Tứ Hỷ, quả nhiên kéo đến một đống lời ong tiếng ve, nói Thương Tế Nhụy rõ ràng quan hệ với Tứ Hỷ rất tệ, nhưng lại muốn lây tiếng thơm từ người chết, giả bộ tình sâu nghĩa nặng, hão danh. Thật ra thì đối với những kẻ tiểu nhân ưa lời ra tiếng vào này, muốn thu phục đám người này cũng rất dễ, chỉ là cho nhiều lợi ích một chút, đối đãi với đám người này đặc biệt khách khí một chút mà thôi. Thương Tế Nhụy cho người ta mượn tiền vô số, đối xử với người khác cũng không tỏ vẻ kệch cỡm, thế nhưng ở điểm này lại cực kỳ cứng đầu, không chịu để đám người này được lợi lộc gì, không chịu giả bộ khách khí. Đến ngày tổ chức tang lễ cho Tứ Hỷ , trời trong nắng ấm, cháu họ giả của Tứ Hỷ áo tang mũ tang mặc như thật, bệnh tật yếu ớt để Thương Long Thanh đỡ, hình dáng đau buồn muốn chết rất tự nhiên mà thành. Thương Tế Nhụy mặt nghiêm nghị, chẳng nói lời nào đi ở phía cuối,  giống hệt như thân nhân chết, ai cũng không dám tiến lên hỏi chuyện y, duy chỉ có Khương gia nhao nhao muốn thử. Khương gia vốn cũng không có ý gánh vác việc phụ trách tang lễ, nhưng để Thủy Vân lâu vượt bối phận nhận mất, lão già Khương trong lòng cực kỳ không thoải mái, không thoải mái thì phải gây sự trút giận, từ trong kiệu thò đầu ra lớn tiếng gọi Thương Tế Nhụy, đòi thuốc đòi nước muốn gây sự. Nữu Bạch Văn tiến lên trước phục vụ: “Lão thái gia muốn gì, ngài cứ nói với tôi.” Ông già Khương gạt ông ta ra: “Cố ý mặc kệ không thèm để ý đến ta, có phải hay không?” Thương Tế Nhụy nghe được, vẫn cắm đầu đi về phía trước. Đại gia của Khương gia không nhìn nổi, tức giận tiến lên trước đẩy vai Thương Tế Nhụy một cái: “Ông chủ Thương, tỏ vẻ ta đây quá lắm! Trong mắt có còn trưởng bối không vậy!”

Thương Tế Nhụy nghiêng đầu chỉ chỉ lỗ tai, xua xua tay: “Đại gia! Ngài mắng không sai, tôi là một tên điếc!” Y giống như tất cả những người điếc, tiếng nói chuyện đặc biệt lớn, khiến  đồng nghiệp chung quanh đồng loạt nhìn qua, đều cho là Khương Đại gia nhỏ mọn, ngay mặt vạch khuyết điểm làm khó Thương Tế Nhụy. Khương Đại gia gây huyên náo ngượng ngùng, ngây ra, Thương Tế Nhụy một người một ngựa liền đi về phía trước, đám nhóc đào kép Dương Bảo Lê đi qua bên người Khương Đại gia, nhẹ giọng cười đùa nói: “Mắng kẻ điếc đánh người câm, kéo tụt quần bà lão già!” Trong trường hợp này, Khương Đại gia dù thế nào cũng không tiện tính toán với tiểu bối trước mặt đông người, chỉ có thể tức giận giương mắt nhìn.

Đội ngũ đưa tiễn đi tới cửa thành, lính Nhật canh chừng vẫn trùng trùng từng lớp từng lớp như cũ. Nữu Bạch Văn tiến lên giao thiệp, lính Nhật dòm thấy mặt người nào người nấy đều ủ rủ khóc lóc, ngại xui, sau khi kiểm tra đại khái, chuẩn bị cho đi rồi, ai ngờ mấy con chó săn dắt trong tay kia sau khi vòng quanh quan tài gắng sức ngửi ngửi hai vòng, nhảy chồm chồm lên xuống sủa điên cuồng không ngừng, khiến lính Nhật nghi ngờ, không ngờ lại dùng báng súng đập đập nắp quan tài, nói muốn mở quan tài kiểm tra. Phiên dịch dịch lời này ra, ngành lê viên liền rộ lên. Người khi dễ người đến cùng cực, không gì ngoài hai chuyện là làm nhục vợ và quật mộ phần, hôm nay mặt đối mặt, ở bên trong tường thành thành Bắc Bình, không ngờ lại muốn cạy nắp quan tài của con em lê viên!

Thương Long Thanh vỗ bộp một cái, tay đè lên trên nắp quan tài của Tứ Hỷ, ánh mắt đằng đằng sát khí chuyển qua lính Nhật: “Ai dám càn rỡ!” Theo lời nói, mấy võ sinh vóc dáng cao tiến lên vây quanh, nhét vạt áo trường bào vào trong thắt lưng, nhìn chằm chằm dường như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ. Bọn họ người biểu diễn trên sân khấu, võ công thực tế như thế nào không nói, người lành nghề thì phải nói là khí thế bức người, chỉ riêng trợn mắt bày ra tư thế sẵn sàng đã đủ để khiến lính Nhật căng thẳng. Lính Nhật trong miệng hét lên, răng rắc lên nòng cho súng, mấy con chó săn kia cũng là chó cậy thế người, nhảy lên sủa điên cuồng, sủa đến bên cạnh Sở Quỳnh Hoa muốn nhảy bổ lên người anh ta. Sở Quỳnh Hoa kêu lên một tiếng, trốn thẳng đến sau lưng Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy cũng không tránh, từ từ cúi đầu xuống nhìn con chó, không biết trong mắt y mang theo khí thế đáng sợ gì mà con chó kia ẳng một tiếng nằm xuống không kêu nữa.

Người cháu giả đối với thế cục giương cung bạt kiếm trước mắt chẳng chút thay đổi vẻ mặt, ngược lại vẫn luôn trầm ngâm nhìn về phía Thương Tế Nhụy, thấy Thương Tế Nhụy dọa cho chó to sợ nằm rạp, anh ta cũng cười cười theo, sau đó tiến lên rỉ tai mấy câu với Thương Long Thanh. Thương Long Thanh liếc mắt nhìn Thương Tế Nhụy, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, không khỏi phải vì đại nghĩa, cuối cùng vẫn gọi Thương Tế Nhụy tới nói chuyện riêng. Dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời của Thương Tế Nhụy ở trước mặt anh thật khiến cho người ta đau lòng, bảo người làm anh như anh mở miệng thế nào được, anh đối với người ngoài vẫn luôn trọng nghĩa, hỗ trợ không nề hà, làm sao đến huynh đệ nhà mình lại thành ma đòi nợ? Nhịn hồi lâu, vẫn là câm lặng không nói. Người cháu họ giả từ sau lưng Thương Long Thanh quyết định rất nhanh, lên tiếng nói: “Chàng Thương xin hãy hỗ trợ, hôm nay không ra khỏi thành, sau này sợ càng không có cơ hội ra khỏi thành.”

Thương Tế Nhụy nói: “Tôi sẽ giúp anh nghĩ cách.”

Người cháu họ giả nhìn quan tài: “Cách tôi thì dễ thôi, đồ vật bên trong sợ là không dễ dàng.”

Thương Tế Nhụy nghe ra ý, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về Thương Long Thanh, hỏi: “Người trong quan tài không phải là Tứ Hỷ?”

Thương Long Thanh nói: “Không chỉ có Tứ Hỷ.”

Thương Tế Nhụy trợn to hai mắt đợi anh nói tiếp, lúc này, Thương Long Thanh cùng người cháu họ giả nhìn nhau một cái, chỉ có thể nói thật: “Bên trong còn có penicillin cùng morphine, quinine.”

Thương Tế Nhụy ở cùng Trình Phượng Đài lâu, chuyện đầu tiên nghĩ tới chính là buôn lậu, y từng nghe Trình Phượng Đài nói, bây giờ ở chợ đen penicillin đắt hơn vàng, còn nhanh giàu hơn cả buôn nha phiến. Nhưng Thương Tế Nhụy không tin Thương Long Thanh sẽ làm chuyện buôn bán này, người của Thương gia đều không quan tâm đến tiền tài là bao, tuyệt sẽ không làm những việc phiền phức, mạo hiểm đến mức này để kiếm tiền.

Thương Long Thanh nhìn thấu mối nghi ngờ của Thương Tế Nhụy, trong mắt đều là ngưng trọng: “Những thuốc này là chở đến tiền tuyến. Tam Nhi, chuyện này…”

Thương Tế Nhụy trong lòng đột nhiên căng thẳng, còi trong lỗ tai vang lên, lời Thương Long Thanh nói liền không nghe được. Y xoay người nhanh chóng đi tới cột tường thành, một tay chống tường thành, một tay bịt lỗ tai nghiêng đầu vỗ vỗ, giống như muốn vỗ ra tương hồ không tồn tại trong tai ra, dáng vẻ vô cùng nóng nảy và thống khổ. Thương Tế Nhụy trong lòng rối như tơ vò, cảm thấy kinh hoảng và sợ hãi, nếu như là buôn lậu ngược lại là tốt! Y phát động tất cả người quen biết cũ trong giới thượng lưu ở thành Bắc Bình, táng gia bại sản đại khái có thể giữ được một cái mạng của Thương Long Thanh. Nhưng nếu như bị người Nhật Bản tìm hiểu nguồn gốc tra ra thuốc là để vận chuyển đến tiền tuyến, đừng nói Thương Long Thanh đầu rơi xuống đất, toàn bộ ngành lê viên đều sẽ bị dính líu. Đại ca hồ đồ! Chuyện đại sự như vậy, sao có thể giấu y làm cơ chứ!

Xa xa Nữu Bạch Văn vỡ đầu sứt trán đi tới, xòe tay nói với anh em Thương gia: “Hai vị gia, đã là lúc nào rồi, đưa ra chủ ý đi chứ! Người Nhật Bản cứ nhất quyết đòi mở quan tài cho bằng được, vậy thì ra cái gì rồi chứ! Chúng ta người hát hí có rẻ mạt đến thế nào đi nữa, cũng chưa từng để người ta sỉ nhục như vậy bao giờ! Hiếp người quá đáng!” Nữu Bạch Văn vốn là một người hiền hòa như vậy, cũng không nhịn được oán hận.

Thương Long Thanh nói: “Chuyển trở về trong miếu dừng linh cữu, chuyện hạ táng, sau này tiếp tục thương nghị.” Những lời này nói lớn tiếng, mang theo ý quyết định, để cho mọi người trong lê viên đều nghe được. Đám đào kép không có mối quan hệ tốt với Thương Tế Nhụy như Khương gia lộ ra nét cười nhạt, cười trên sự đau khổ của người khác, cười Thủy Vân lâu vô năng. Người cháu họ giả lúc này không còn vẻ bình thản nữa, cau mày liền muốn phản đối, Thương Long Thanh ngắt lời anh ta, chắp tay xin lỗi: “Thiếu gia, quan quách của lệnh đường thúc nhất định sẽ giúp ngài mang về quê trong thời gian gần nhất, hôm nay trông tình hình là không được rồi, ta cũng phải để tâm chút đến người sống, xin ngài hãy thông cảm!” Anh thà chuyện bị hỏng, cũng không chịu để Thương Tế Nhụy tiếp tục hy sinh, Thương Tế Nhụy đã quá đủ oan đủ khổ rồi. Người cháu họ giả thấy thái độ Thương Long Thanh kiên quyết như vậy, chỉ đành phải chịu. Nữu Bạch Văn gật đầu than thở: “Cũng chỉ có thể như vậy, uất ức thì uất ức, vẫn tốt hơn mạo phạm vong hồn. Tôi đi nói với bọn họ, tới bằng đường cũ thì trở về bằng đường cũ!” Bọn họ nghĩ đến nói với đồng nghiệp lê viên, nói với phiên dịch Nhật Bản, nói với những người rảnh rỗi xem náo nhiệt, duy chỉ quên phải nói với Thương Tế Nhụy. Thứ nhất là không để ý Thương Tế Nhụy đang điếc, căn bản không nghe được quyết định bọn họ vừa mới đưa ra. Thứ hai Thương Tế Nhụy chính là một người không lo việc, ngay cả lúc tai thính mắt sáng, thương lượng với y cũng uổng công. Vì vậy, Thương Tế Nhụy bị bọn họ quên mất rút kiếm mà lên: “Không cho phép mở quan tài! Ai cũng không được nhúc nhích!” Tiếp đó đẩy đám người ra, giành đi tới trước mặt phiên dịch, nói: “Ta muốn gặp Kujo Kazuma!”

Lời này vừa nói ra, lê viên xôn xao.

Leave a comment